Lặng lẽ lục tìm món quà trong trùng trùng điệp điệp con chữ, cuối cùng ta cũng thấy nó rồi. Kia kia đó màu xanh vời vợi của tấm ảnh Happy Together đập mạnh vào mắt mình như đồng thời đánh thức lại niềm vui ngày nào. Dù mỗi chặng thời gian khác nhau trên đường đời người ta có thể nhìn lại một thứ với cảm xúc ít nhiều thay đổi nhưng món quà vô giá thật sự bảo toàn nguyên giá trị của nó tại một thời khắc nhất định – một mốc quá khứ mà cảm tình lẫn thời gian không cách nào xoay chuyển được. Song chẳng phải hôm nay mọi thứ nhạt nhòa mà là nếu đặt tâm thế của ta hoặc THT hiện tại thì chưa chắc đã có đủ bản lĩnh để dám thương yêu tỏ bày một cách mãnh liệt như thế. Nhiều đêm định mò mẫm song đôi lúc biếng lười, gặm nhắm thời gian chẳng phải là cách hưởng thụ lý tưởng của khách độc hành sao? Nhưng hôm nay ta vội vã tìm lại nó, tìm như thể ngày mai nó sẽ mất. TQT rất muốn bạo dạn mà đòi hỏi THT sẽ lại PHẢI dành cho TQT một món quà độc đáo cỡ cỡ như thế vào năm sau nữa. Đọc xong chắc THT sẽ hiểu TQT trân trọng công sức của THT chừng nào ^^. Không phải vì THT là người bạn duy nhất mà vì THT đã đến với TQT vào thời điểm khó khăn nhất từ trước đến giờ và đã đối đãi với TQT bằng một tình bạn hết sức chân thành mà không ai đối đãi với TQT bằng một tình bằng hữu giống như thế. Lời cảm ơn có nói sao cũng không hết :hug:. Và vì là lần đầu tiên nhận được món quà không “đụng hàng”, TQT xin xem đây như là một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất của 22 năm nay.
==============================
…trước giờ ta chưa thấy phim nào dễ thương bằng HT, 1 phần không nhỏ là vì ca và tên lùn ấy.” —Woo
“HT là viên kẹo đường chứa vị mặn của nước mắt, thấm tận tim gan.” —Just
“Có một điều tôi chưa bao giờ nói với Hà Bảo Vinh, rằng tôi chẳng muốn cậu ta bình phục quá nhanh. Đó là những ngày hạnh phúc nhất của hai chúng tôi.” —Lê Diệu Huy
Happy Together
Happy, trong mắt ta, không khác gì một tấm hình ghép mà mỗi mẩu hình nhỏ biểu tượng cho một khoảnh khắc trong phim; chúng được tháo ra rồi ghép lại và hàng loạt những chu kỳ tương tự cứ thế tiếp diễn đến khi một mẩu bị mất, như vậy tấm hình ghép không thể nào hoàn chỉnh.
Vương Gia Vệ, để thoả mãn sự ám ảnh bất tận của y, đã dẫn dắt [hai nhân vật] Lê Diệu Huy và Hà Bảo Vinh vào trong một chu kỳ tình yêu của hợp tan-tan hợp biết bao nhiêu lần cho đến khi Diệu Huy (hoặc là bản thân Vương) quyết định đặt dấu chấm hết. Bằng hữu của ta, một fangirl say mê Vương Gia Vệ, từng viết về Happy Together hay và tường tận tới mức ta không thể nào bổ sung thêm nữa. Nàng là thế, nhạy cảm và lãng mạn, đôi khi có phần cố chấp và mê muội (như nàng thừa nhận!). Ta thì khác, cảm xúc dành cho phim không nuôi dưỡng qua nhiều lần nghiền ngẫm; nó ùa đến bất chợt, ngẫu nhiên, rời rạc như các mẩu hình ghép – đó là khi ta ngồi thu lu một mình nghĩ ngợi mông lung hoặc lúc đang chìm nổi trong thế giới tưởng tượng mênh mông diệu vợi. *tự cho mình giống nhân vật của Vương*
Vinh: Chúng ta ngủ như vầy nhé, chịu không?
Huy: Được rồi, chúng ta ngủ như vậy.
Vinh: Cậu thôi trằn trọc đi, chúng ta sẽ ngủ như vậy đấy.
Huy: Đừng vầy vọc tôi nữa.
Vinh: Ngược lại thì đúng hơn. Rướn qua hôn Huy, “Ngủ ngon!”
*đặt tay lên người Huy* *hất ra* *tiếp tục* *hất*
Vinh: Này, coi chừng bàn tay của tôi, đau lắm đấy.
Thoáng nghĩ đến Happy, ta bất giác bồi hồi vì cái không gian nhỏ bé của hai gã trai ấy và một phần tâm hồn của ta bỗng dưng xích lại gần nhau. Ừ, lại bóng dáng quen thuộc của Huy – quả bom nổ chậm – một kẻ khắc nghiệt mà nội tâm bị tình yêu rạch lên muôn ngàn vết dao nhọn vô hình rồi trêu chọc hắn với những khoái lạc ngắn ngủi bấp bênh; lại hình hài trụy lạc của Vinh – con ký sinh trùng độc tài – một kẻ thích ra tay hành hạ tâm hồn người hắn yêu, sẵn sàng làm nô lệ cho sự phóng túng và tự hủy của bản thân. Hai con người ấy tuy rất gần song thực chất giữa họ luôn luôn tồn tại hố sâu ngăn cách. Điệu nhảy đầy ân ái trong căn bếp cũ kỹ, “2 trong 1” trên chiếc giường chật hẹp, cái dựa đầu yếu đuối trong taxi, nụ hôn thắm thiết tan trong vòng tay ôm xiết mạnh mẽ – những khoảnh khắc nồng ấm đó không sao thỏa lấp hai trái tim luôn thiếu thốn ái tình. Cả hai cần một giây phút thành thật để thốt ra lời tự đáy lòng “Tôi yêu cậu, yêu lắm. Đừng đi.” Nhưng rốt cuộc chẳng ai cất tiếng với đối phương.
Tình yêu bùng cháy rồi tàn lụi, cái còn lại là cuộc chiến một mất một còn với sự thống khổ ghê gớm của việc bị bỏ rơi. Ngoài mất mát trong ái tình, có lẽ Huy và Vinh còn phải chống chọi với nỗi luyến tiếc khôn nguôi cho những ngày tươi đẹp đã trôi qua không bao giờ trở về. Huy một mình bơ vơ trong quán bar xa lạ, tay cầm máy thu âm mà khóc. Cuối cùng hắn đã chịu tháo xuống cái mặt nạ lãnh đạm, cứng nhắc. Chẳng một ai hay biết, chỉ có chiếc máy thâu lại những tiếng nức nở. Vinh cũng không khá hơn; hắn ôm tấm chăn có mùi của Huy vào lòng, ngập chìm trong tiếc nuối vô biên. Tiếng thổn thức của hắn chỉ bốn bức tường nghe thấy. Trò chơi tình yêu đã kết thúc, người yêu dấu!
Vỹ-Vinh: cặp đôi hoàn hảo của Happy Together
Happy lấy hành trình tình yêu làm trọng tâm và đưa ra thuyết lí “tình yêu không nhất thiết phải vĩnh cửu mới đẹp, nhiều khi cái đẹp điên dại nằm trong sự khát khao cháy bỏng và hối tiếc cho một chuyện tình tan vỡ.” Bằng phương pháp show (diễn tả) chứ không tell (lời nói) để khắc họa tình yêu đầy sóng gió rồi lồng vào một cặp đam mỹ(boyxboy) đáng yêu nhất thế gian, Leslie và Little Tony, Vương Gia Vệ đã dựng lên một thế giới riêng của hắn, cũng là thế giới bí mật dành cho những ai đồng cảm với bộ phim. Bản thân ta cũng thích trầm tư mặc tưởng trong khói thuốc tình yêu lãng đãng ấy của y, nó đã khiến ta ngân ngấn nước mắt mà không chỉ một lần.
Happy Together “spin-off”
Mấy đoạn ta viết ở trên không phải là review, chúng chỉ chứa đựng chút xúc xảm của cá nhân ta về Happy, tình yêu, và đam mỹ. Từ khi biết Phương Vinh, ta bắt đầu để ý đến đam mỹ, nhìn nhận vẻ đẹp của nó trên màn ảnh (ta không đụng đến tiểu thuyết đam mỹ, duy nhất thích thú đam mỹ trong phim điện ảnh HK), thậm chí hiện tại đã hình thành những “dục vọng” đen tối mà con cờ của ta không ai khác ngoài các tinh hoa HK). Ví dụ cụ thể: Vỹ-Vinh (lỗi do gã họ Vương gây nên), Hà-Hiền (ai biểu Thanh Hà thủ vai Đông Phương Bất Bại cơ chứ >> lão họ Từ thật anh minh), Phương-Ngọc (ta gán ghép cặp này theo ý mình). Ta nhớ từng nói vui rằng nếu có “female version” củaHappy Together, ta muốn Phương-Ngọc làm một đôi. Đừng cho ta là biến thái! Con người thi thoảng cũng nên phù phiếm phóng đãng chút mà.
Thử nghĩ xem: bản đối chiếu (“female counterpart”) của Vỹ-Vinh (Diệu Huy-Bảo Vinh) duy nhất Phương-Ngọc mới đảm trách nổi. Phương (tức Tà của ta) cứng đầu cứng cổ, mặt mũi dàu dàu không thấy mùa xuân, rõ ràng thuộc trường phái lì lợm, tàn bạo ngấm ngầm. Ngọc (nàng thơ Maggie) thoạt nhìn như bạch mai mềm mại, thực chất giả nai và nũng nịu số một, rất dễ sa vào con đường ăn chơi trác tán, thuộc trường phái bốc đồng, hư đốn. Ta đã quan sát cô nàng khá kĩ, nhiều hình chụp với Tà, Ngọc tỏ ra vô cùng thân mật – dựa vai có, ôm đằng sau có, bá vai có, đú đởn cũng có nốt. Tà thì hẳn nhiên khoái chí với những hành động ấy. Trời ạ, sao mà hai cô nương dễ thương đến thế! Ta bình sinh vốn chuyên tâm mê Phương-Vinh, ưa chuộng Vỹ-Ngọc, nhưng giờ đây thỉnh thoảng hay trở chứng, thuận tay nghịch chuyển âm dương. Tính đa đoan là vậy đấy. *nhún vai*
Phương-Ngọc: hai bảo bối của HK
Tiếc là ta tài hèn sức kém, không có khả năng sáng tạo những chiêu thức lợi hại như quái kiệt họ Vương hay bào chế bùa mê thuốc lú như lão già họ Từ. Ta chỉ biết dùng trí tưởng tượng èo uột của mình vẽ lên một cảnh nhỏ trong Happy Together “spin-off”.
Đoạn trên ta viết vội, vui là chủ yếu. *tự cười văn phong hành tỏi của mình*
Hậu Happy Together
McMug & McDull: hai chú heo con của Hong Kong
Ta gặp gỡ bằng hữu của ta tại Mộng Triều Lâu (cái động mê tên lùn họ Lương tên Triều Vỹ đó mà) vào khoảng đầu tháng 9 năm nay. Nàng gọi ngan_sang_woo, cháu chắt mấy đời của Tây Thi, sở trường là dệt vải không cần thoi, công suất đạt tiêu chuẩn “5 sao.” Động ấy còn hai nhân vật chủ chốt: “Thái Y” D và “Tây Cung” Phi Phi. Các mỹ nhân ai cũng thân thiện, yêu kiều, quan trọng nhất là cực kỳ mê sắc tên lùn. Có một thời gian ta ngấm ngầm cạnh tranh cua đào với hắn, kết quả bại dưới tay tên Dịch Tiên Sinh, đành phải chịu thiệt bị “bồ nhí” của hắn, Phi Phi, kêu là “Lão Dê Just.” Không hề gì, thua cho tên lùn ta đây cam tâm tình nguyện.
Trong thời gian hưởng lạc ở Mộng Triều Lâu, ta tình cờ khám phá được Woo rất ái mộ “nữ thần tóc xù” Mai Diễm Phương. Ta như lạc vào tiên cảnh, như rễ cây ngàn năm hồi sinh nhờ nước cam lộ. Ngày nàng ghé Quán Trọ Vô Chủ (nhà Mui) buôn dưa, ta hóa điên vì mừng. Chúng ta đã có những cuộc mạn đàm cực kì thú vị về Tà (Ah Mui), thằng lùn (nàng gọi TV một cách ác nhơn), con khỉ già/heo rừng (Lão Phát, thằng cha cao kều miệng móm), Gorgor (người ít bị bôi bác nhất – ai nỡ chứ) và em Ngọc (ta và Woo cùng thêu dệt “chuyện tình vụng trộm” của ả và tên lùn hấp dẫn hơn cả trong In the Mood for Love). Hóa ra hai chúng ta đều đem lòng yêu thích toàn Tinh Hoa của Hương Cảng.
Ngoài say mê các Tinh Hoa, Woo còn là fangirl đệ nhất của Vương Gia Vệ; nàng yêu phim của hắn, đâm ra thích luôn hắn, ngọt ngào kêu họ Vương là “Gia Vệ” và mơ làm “Vệ phu nhưn” (ôi, hắn XHĐ lại bị hô, đâu xứng với nàng chứ!). Ta chưa từng thấy ai ăn ngủ WKW như nàng, sự ngưỡng mộ dành cho Vương và niềm tin yêu dành cho Lương của nàng vô cùng thẳng thắn, dễ thương. Tình cảm nàng đối với Phương Vinh cũng chân thành chứa chan. Ta bị nhiệt tình và tính bộc trực của nàng cuốn hút hồi nào không biết.
Một ngày kia, vì Happy Together, ta bắt đầu gọi nàng bằng “Diệu Woo.” Rồi trời xui đất khiến như thế nào nàng ném lại cho ta cái tên “Bảo Just.” Trò chơi “Hậu Happy” vô tình được mở màn. Lần đầu bị kêu như thế, ta không quen lắm, Bảo Vinh như Leslie, hư hỏng người ta vẫn yêu đắm đuối, còn Bảo Just, nghe BT, mắc dịch quá đi mất. Nhưng riết thì cũng quen, chúng ta dần dần lấn sân từ forum qua nhà riêng. Bắt đầu vào những ngày cuối tháng 9 đến bây giờ, ta và Woo đã tâm sự khá nhiều, dùng DAN làm nơi trao đổi thông tin và “thư tình” *nháy mắt*. Biệt hiệu của chúng ta thay đổi xoèn xoẹt, Diệu Woo-Bảo Just đến Lệ Woo-Mộ Just rồi cách gọi 3 chữ rất ư nổi da gà (ta ém cái này, nhưng ta nghĩ Woo sẽ hiểu) và hiện giờ là Tiểu Quế Tử-Tiểu Huyền Tử.
Nghĩ cũng lạ, ta và Woo quen nhau chưa lâu (độ khoảng hai tháng) mà đã bị các bằng hữu khác đùa là “chuyện tình nổi tiếng.” Thật sự chúng ta có “tâm đầu ý hợp” như họ tưởng tượng hay không?
Ta nửa tin nửa ngờ. Woo nhạy cảm, mơ màng trong khi ta khô cằn, thực tế. Woo thật thà, dễ mến, còn ta bỗ bã, thất thường. Thậm chí phong cách viết văn ở DAN cũng khác xa nhau. Văn Woo viết phải nói là kịch tính, thường rất dài nhưng liền mạch, rõ ràng, tràn trề tình cảm mà không ướt át, cầu kỳ. Mỗi câu mỗi chữ dứt khoát và chính xác, cách thức miêu tả hình ảnh, cảnh tượng sống động, toàn bộ bài toát lên sự tự tin, sôi nổi. Nàng so sánh và phân tích chuẩn (dù đôi lúc hơi dựa trên cảm tính) nên xài xể, bôi bác ai hay cái gì thì thẳng tay, còn tán dương, tâng bốc ai thì vô cùng khéo léo, tinh tế. Nói tóm lại, ta rất thích văn mà Woo viết, đọc thấy “phê” lắm lắm. Nàng quả là một nhân tài ở Mộng Triều Lâu nói riêng và ở DAN nói chung. Trong khi đó văn của ta lại khác, nó tùy hứng, bất thường, mang hơi hướng cuồng phóng, chủ quan, và u ám; lúc ổn định cũng khá phong phú, mang đậm phong thái “lãng khách” của ta; còn lúc trái gió trở trời thì y như bài viết của học sinh lớp năm, chắp vá, lan man, và lộn xộn. Nhưng biết làm sao, văn của ta mà. *khửa khửa*
Nếu xem xét kỹ ta và Woo không tránh khỏi sự khác biệt, song đứng trên một vài phương diện nào đó chúng ta khá hợp rơ. “Yêu thì yêu, mà chê vẫn cứ chê” là điểm tương đồng giữa hai đứa ta. Woo bôi nhọ tên lùn nát nước; đọc thoáng qua, nhiều fan sẽ tức hộc máu, nhưng thực chất do nàng yêu hắn quá sâu đậm nên từng chi tiết nhỏ nhất của hắn nàng tuyệt không bỏ qua. Vì thế mỗi khi ta châm biếm, mỉa mai hắn (e hèm, ta thích chứ chẳng hề ghét hắn!), nàng khoái chí tử. Còn ta dù mê nữ thần tóc xù nhưng vẫn đem em ra chọc phá như thường (tật xấu đánh chết không chừa là đây), cả Gorgor cũng là nạn nhân của mấy trò “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba… biến thái” của ta. Woo vẫn tỉnh queo, cười sằng sặc mà đón nhận sự ác ôn ta ban tặng cho các Tinh Hoa.
Chính bởi tư tưởng lớn (lưu manh) gặp nhau nên khi ta mở Phương Vinh Quán (mục đích tìm người tri kỉ) có chừa một chỗ cho Woo đến ngồi chơi đàm đạo. Dẫu rằng chưa dám chắc một trăm phần trăm nàng là tri âm tri kỷ của ta, nhưng ít ra ta đã kết giao được thêm một người bạn tốt nữa ở DAN. Ta và Woo đã chôn ở nhà mỗi đứa những dấu ấn khó phai, nào là uống rượu ngắm trăng, nào là cùng khóc cùng cười với các Tinh Hoa và phim ảnh HK, nào là viết cho nhau lời lẽ sến cùng cực (nàng là tay nhà nghề! *Há há*). Từ ngày biết Woo, ta tập tính tỉ mỉ. Cũng như từ khi quen ta, nàng bạo dạn lên hẳn.
Thế giới này rộng lớn biết bao, không ngờ dừng chân nơi DAN hồ ta lại có cơ hội quen được một bằng hữu khả ái như Woo, âu cũng là duyên phận. Một bài văn chẳng thể nào bộc lộ hết niềm hân hoan của ta, chỉ hi vọng “HậuHappy” kéo dài mãi! Nếu thật sự sau này có đổi thay, chí ít chúng ta đã cùng trải qua nhiều kỉ niệm đẹp, phải thế không Woo?
***Diệu Woo (Tiểu Quế Tử), chút tâm ý của ta dành cho ngươi. Mong ngươi không chê.
LK
2010.11.15